Cô giáo đang tập cho học sinh đọc câu lục bát
" Cỏ non xanh tận chân trời,
Cành lê trắng điểm một vài bông hoa"
– "Chân ông trời đứng ở đâu hả cô ?" – một học sinh bỗng thắc mắc
– "À, chều tan học về, con ra đồng, nhìn thật xa, thấy giống như chỗ đó đất & trời dính với nhau, người ta gọi đó là chân trời, chứ chân trời không có thật, ông trời không có chân" – cô giáo trả lời.
– " Ông trời có chân thiệt mà cô " – một trò khác trả lời,
– "Ai nói với con vậy ?" – cô giáo hỏi
– " Ba con nói " – học sinh đó trả lời – " tối hôm qua, giựt mình thức dậy, con nghe ba con nói:
TRỜI ƠI,… DẠNG CHÂN RA"
!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!